[Dịch]Trang Chủ Đừng Vội - Sưu tầm

Chương 1 : Đường Gia Niệm Niệm

Người đăng: 

.
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Gió mát thanh thanh, phía đông một vầng hào quang che kín đám mây, báo hiệu ngày mới sắp tới. Thường thường thị nữ trong đại viện Đường gia thức dậy rất sớm, tỳ nữ bên người đã nấu nước chờ chủ tử rửa mặt chải đầu ở ngoài cửa, trong viện hạ nhân tỉa hoa cỏ, quét sạch đường lát đá, gọn gàng ngăn nắp, nghiêm trang y hệt gia quy. Xà nhà các viện phía tây đều có chạm khắc hình đại bàng, Nhị phu nhân Lưu thị ngồi ngay ngắn ở trước gương, để cho tỳ nữ chải đầu vấn tóc, dưới lông mày là một đôi mắt phượng dễ thương, cặp môi đỏ mọng thoa đầy phấn đắt tiền giương lên, có thể thấy được tâm tình rất tốt. Nhị phu nhân Lưu thị mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn giữ được dung mạo trẻ đẹp, ngày thường mức sống xa xỉ, không có phiền lòng, nên dung mạo này nhìn qua thật sự trẻ hơn rất nhiều, giống như kiều phụ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thật khiến người động tâm. Cũng khó trách được sủng ái ở Đường gia, như mặt trời ban trưa. “Phu nhân, phu nhân!” Tỳ nữ Xuân Tuyết một đường chạy đến, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Tay Lưu thị đang chọn vòng tai chợt dừng lại, khó có được tâm tình tốt nhẹ mắng: “Gào to như thế còn ra thể thống gì!” Chờ Xuân Tuyết cáo tội hành lễ, mới không nhanh không chậm hỏi: “Nói xem, xảy ra chuyện gì?” Xuân Tuyết đến gần, thấp giọng nói: “Phu nhân, nô tỳ mới nghe được từ Bắc viện bên kia, Nhị tiểu thư biết được phải thay Tam tiểu thư xuất giá tới Tuyết Diên sơn trang, liền khóc nháo, nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông tự vẫn rồi!” Lưu thị cả kinh, “Đã chết?” Xuân Tuyết lắc đầu, “Dạ vẫn chưa, kịp thời cứu được, nhưng vẫn hôn mê ở trong viện.” Lưu thị sắc mặt trầm xuống, gõ gõ bàn trang điểm tạo ra tiếng vang thanh thúy, cười lạnh nói: “Thật là không biết tốt xấu, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng là Đường Môn chúng ta nói không giữ lời, bên Tuyết Diên sơn trang kia lại càng không tiện nói rõ.” Xuân Tuyết luôn miệng phụ họa: “Phu nhân nói phải, Nhị tiểu thư này thật không biết phải trái, chỉ bằng cái thân thể suy yếu lắm bệnh kia của nàng, nếu không phải phu nhân tốt bụng, nàng sao có thể được gả tới Tuyết Diên sơn trang này chứ.” Lưu thị hài lòng gật đầu, vuốt vuốt tóc mai, vung tay áo đứng dậy, “Đi thôi, tới Bắc uyển xem một chút.” Xuân Tuyết Hạ Mai theo sát ở phía sau. Lưu thị đi được nửa đường, liền gặp một nữ tử mặc váy hồng chạy đến. Nữ tử này ước chừng mười sáu tuổi, tóc vấn hai bên, dây cột tóc màu đỏ quấn quanh, mặt trái xoan, mắt phượng giống Lưu thị vừa kiều vừa mị, quốc sắc thiên hương như mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ. Lưu thị thấy nàng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, gọi: “Chi Nhi, làm sao vội vàng như vậy? Đường Xảo Chi dừng lại ở trước mặt Lưu thị, trong mắt tràn đầy bất mãn, khẩn trương nói: “Con nghe Vân Tuệ nói, Đường Niệm Niệm nhảy sông tự vẫn?” Lưu thị trấn an khẽ vuốt mái tóc của nàng, cười nói: “Mẹ chính là vì chuyện này nên mới muốn tới Bắc uyển.” Đường Xảo Chi luôn miệng nói: “Nó không sao chứ? Nếu nó chết rồi thì ai thay con xuất giá đây!?” Rồi tức giận dậm chân, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, “Tuyết Diên sơn trang kia. . . . . . Tuyết Diên sơn trang kia! Con quái vật giết người không chớp mắt đó, con mới không muốn gả đâu! Mẹ! Con không muốn gả!” Lưu thị liên tục an ủi nàng, mím môi cười lạnh nói: “Con yên tâm, mẹ đương nhiên sẽ không để cho con bị ủy khuất.” Nói chuyện một lát, mấy người đã đi tới trước cửa Bắc uyển. Cùng lúc đó, trong Bắc uyển, trên giường đàn hương khắc hoa đỏ, nữ tử nằm yên, lông mi nhẹ run, sau đó khẽ mở mắt ra, sâu trong ánh mắt có một luồng sáng màu bích lục chợt lóe rồi biến mất. “Ôi. . . . . .” Thấp giọng rên rỉ, nữ tử vừa khôi phục ý thức, lập tức đã bị mỏi mệt toàn thân ăn mòn, không thể động đậy, chỉ có đôi mắt nhìn lên dải lụa lăng sa, màn giường ngọc lưu ly. Đây là. . . . . . Nữ tử trợn tròn hai mắt, sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ kinh ngạc. Chưa chết, mình chưa chết? Ha ha, lão quái vật, trời không quên ta a! Nữ tử câu môi, lộ rõ niềm vui trong lòng. Lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một giọng nữ tử lãnh đạm hỏi thăm truyền đến: “Nhị tiểu thư sao rồi? Có tỉnh lại chưa?” Nữ tử trên giường thu lại ý cười, con ngươi chuyển động một chút sau đó liền nhắm mắt lại. Tỳ nữ bên người của Đường Niệm Niệm, Thù Lam ngoan ngoãn đi theo sau Lưu thị, thấp giọng trả lời: “Thưa nhị phu nhân…, tiểu thư còn chưa tỉnh lại. Nghiêm đại phu nói, Nhị tiểu thư vốn yếu ớt, hôm nay lại đúng tháng chạp, lần này vô ý gặp đại nạn, bị hàn khí nhập thể, cần ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, không nên làm gì quá sức, nếu không sợ là. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, Lưu thị đột nhiên dừng lại, giáng một tát xuống, “Đừng tưởng là ta nghe không ra ý tứ trong lời nói của ngươi, hôn sự này của Đường gia há có thể để tiện tỳ ngươi nhiễu loạn?” Thù Lam không quan tâm tới vết máu nơi khóe miệng, quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tỳ không dám!” Lưu thị kéo Đường Xảo Chi đi thẳng vào nội các, trông thấy Đường Niệm Niệm hơi thở suy yếu nằm trên giường. Đường Xảo Chi tiến lên dò xét mạch đập, thở hắt ra, mặt tràn đầy vẻ khinh thường, “Thật là vô dụng, một chút chuyện cũng không làm được!” Càng nghĩ càng bực mình, liền oán trách với Lưu thị: “Mẹ, ngày mai đã là ngày xuất giá rồi, nàng ta bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu chết trên đường xuất giá, Tuyết Diên sơn trang truy cứu tới, lại bắt con gả thì làm sao bây giờ?” Lưu thị im lặng một lúc, nhìn Đường Niệm Niệm mê man trên giường, lạnh nhạt nói: “Chi Nhi nói có lý, ngày mai bảo người cho nàng ăn Tục Hồn đan, chỉ cần nó gả ra khỏi cửa, nếu có gặp chuyện gì thì cũng không liên quan đến Đường Môn chúng ta nữa.” “Tục Hồn đan?!” Đường Xảo Chi sửng sốt, sau đó cười ha ha, vui sướng nói, “Vẫn là mẹ có biện pháp!” Chuyện có biện pháp giải quyết, trong lòng Đường Xảo Chi đương nhiên tràn đầy sảng khoái. Lại quay đầu nhìn Đường Niệm Niệm trên giường, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nàng, vẻ ghen tỵ lóe lên không ngừng, không chút nghĩ ngợi vung tay lên cho một bạt tai. “Được rồi Chi Nhi, nó đến Tuyết Diên sơn trang rồi cuối cùng cũng biến thành một đống xương khô thôi, con cần gì phải làm cho mình không vui?” Lưu thị mỉm cười nói . “Biết rồi, mẹ ~” Đường Xảo Chi vui mừng đáp, xong liền theo nàng ta rời khỏi sương phòng. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trên giường, Đường Niệm Niệm mới lần nữa mở mắt ra, trong hai mắt phát ra duệ khí sắc bén như sương như băng, trên mặt bỏng rát đau đớn cùng khóe miệng dính nhớp nói cho nàng biết người vừa rồi tát nàng đã dùng bao nhiêu sức lực. Lúc này, ngay từ lúc Đường Niệm Niệm mở mắt ra đã không còn là Đường Niệm Niệm lúc trước. Từ nhỏ nàng đã bị lão quái vật nuôi bên người, ban đầu chỉ bưng trà đưa nước, sau đó lấy nàng để thí nghiệm thuốc, thử cổ, nhận đủ loại hành hạ, trói buộc tự do. Lão quái vật là Tu Chân giả hiện đại trong truyền thuyết, thích chế những loại đan dược cực hiếm, chẳng qua so với việc luyện thánh dược cứu người, lão quái vật thích tà độc hơn, cho nên mới có nàng, một nguyệt cốt dược nhân bẩm sinh, trên danh nghĩa là đệ tử duy nhất của hắn, nhưng thực tế hắn không hề dạy qua nàng bất cứ thứ gì. Trong quá trình thí nghiệm thuốc, thân thể nàng đã sớm tàn bại, toàn thân đều là độc, còn phát ra mùi hôi thối, gương mặt cũng đã sớm thối rữa không chịu nổi. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ soi gương duy nhất một lần, sau đó ném vụn toàn bộ gương, rồi đeo mạt nạ, chưa từng lấy xuống. Suốt năm mươi năm chịu nhục, rốt cục nàng phát hiện bí mật mà lão quái vật vẫn giấu kín, tìm được một cơ hội dập nổi chìm thuyền, trộm đi ngọc bích lão quái vật vẫn cất kỹ, nhưng vẫn bị lão quái vật phát hiện, ở một khắc cuối cùng nàng không còn lựa chọn liền đem ngọc bích kia nuốt vào miệng, chết cũng không để cho lão quái vật sống tốt. Vốn tưởng rằng táng thân ở nại hà, nhưng không ngờ lại được sống lại, mặc dù trước mắt hiển nhiên không phải là thế giới cũ, mình cũng không phải là chính mình, nhưng kết quả như vậy càng khiến nàng vui mừng. Thế giới kia nàng không có nửa phần lưu luyến, thân thể kia nàng càng chán ghét. Hôm nay có được thân thể mới, mặc dù thân thể này cực kì suy yếu, nhưng hiển nhiên vẫn cực kỳ bình thường. Nàng không phải một người rộng lượng, đi theo bên cạnh lão quái vật có thể rộng lượng được mới là lạ. Bởi vì kinh nghiệm trước kia, hôm nay có thể có được một thân thể bình thường đã làm cho nàng vui mừng quá đỗi, nhất là gương mặt càng thêm để ý. Hiện tại bất thình lình bị cho hai bạt tai, trong lòng nàng bùng lên lửa giận. Người bình thường căn bản không thể hiểu được cố chấp cùng đau khổ của nàng. Thân thể quái dị ghê tởm hàng năm chịu thí nghiệm thuốc, bị cổ độc cắn xé, phát ra mùi hôi thối, khiến bất kỳ người nào thấy đều phỉ nhổ khinh thường. Gương mặt chính là cơ sở để nhận biết một người, nhưng nàng ngay cả cái này cũng không có. Nàng cũng là người, tự do, thân thể, há có thể không thèm để ý, há có thể không cố chấp. Thù Lam bưng một chậu nước thuốc còn bốc hơi nóng đi tới, định giúp Đường Niệm Niệm xoa bóp cho thân thể nóng lên, nhưng đến gần một chút phát hiện nàng mở to hai mắt, liền cả kinh đến thiếu chút nữa làm rơi chậu thuốc, “Tiểu thư người tỉnh rồi!?” Đường Niệm Niệm nhìn nữ tử váy lam khoảng chừng 21 tuổi trước mắt, thấy dấu tay trên má phải của nàng còn chưa mờ đi, suy nghĩ một chút, mới đáp một tiếng “Ừ.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang